[Fanfic DC] Bên Cửa Thấy Nhành Hoa
  • Năm nay tuyết rơi muộn, đến gần tháng hai vẫn chưa có dấu hiệu ngừng.
  • Mọi ngày của Ran đều giống như mọi ngày, bắt đầu sẽ ăn sáng, giải quyết công việc rồi đến bệnh viện ở cạnh Shinichi. Công ty Shinichi, tất cả mọi người đều biết mặt Ran. Ban đầu họ còn cảm thán, cô chủ của Shinichi còn quá trẻ, không những thế, Ran mở công ty, chưa đầy một tháng đã làm công ty đứng vững gót chân trong giới giải trí.
  • Đây là chuyện hi hữu ngàn năm có một. Nhân viên trong công ty không đông, nhưng toàn bộ đều là tinh anh trong lĩnh vực của họ. Người như vậy, chỉ cần một người cũng có thể bằng mười người thường. Nên có một số nghệ sĩ mới đã bắt đầu rục rịch muốn ký hợp đồng với Shinichi.
  • Dù sao thì đây là công ty mới, đãi ngộ chắc chắn sẽ rất tốt. Vì vậy nghệ sĩ muốn vào Shinichi rất đông đảo.
  • Kazuha kể từ sau nghỉ việc cho Pr.Life, cô bắt đầu tìm việc khắp nơi, thì nhận được cuộc gọi của Ran. Ran nói với cô muốn mở công ty giải trí, nói cô sang đây tuyển người.
  • Kazuha đầu tiên là nghĩ, Ran bạn của cô, có khi điên rồi.
  • Shinichi hôn mê hai tháng, Ran cũng bắt đầu có dấu hiệu điên rồi. Kazuha khi ấy còn nghĩ Ran mê sảng, nhưng khi thấy hợp đồng lao động, Kazuha thật sự choáng váng. Ran thật sự mở công ty, còn là công ty về truyền thông.
  • Kazuha cứ vậy mà vào công ty làm việc, vẫn ở bộ phận nhân sự. Kazuha còn nghĩ Ran tìm nhân viên rất khó khăn, nhưng khi thấy sếp mình- đây là sếp cũ của Pr.Life mà! Thậm chí những người giỏi nhất, Ran chẳng biết sao lại gom hết về được như sưu tập tem.
  • Khi ấy chị em trong công ty nói với Kazuha:
  • Người đại diện cấp cao
    Người đại diện cấp cao
    Ran bây giờ là sếp rồi, đừng nói cô ấy là thư ký nữa.
  • Kazuha gật đầu, cô vào Shinichi làm việc như vậy đấy. Thậm chí ngay cả cái tên công ty, cũng thành truyền kỳ trong công ty.
  • Cô gái năm nào đưa cơm lên tầng tám tám bày tỏ:
  • Trưởng phòng nào đó
    Trưởng phòng nào đó
    Khi ấy tôi viết cfs, các người không tin tôi! Thật sự là tổng giám đốc quyến rũ Ran trước. Anh ấy nào chạm nào đánh mắt đưa tình. Ran không làm gì được hết đó.
  • Kazuha Toyama
    Kazuha Toyama
  • Cô gì đó ơi năm xưa cô có nói vậy đâu chứ. Chỉ trách Ran thay đổi quá nhiều, chưa đầy hai tháng đã thành một tấm gương cho chị em trong công ty. Nhìn bề ngoài thì mềm mại, vậy mà ánh mắt không thua kém Shinichi chút nào. Cô chọn dự án nào đều mang tính sáng tạo bứt phá. Chỉ cần cô chạm vào, chắc chắn dự án sẽ sinh lời.
  • Công ty của họ hoàn toàn mới, nhưng hiệu suất chẳng thua gì so với Pr.Life khi xưa. Thậm chí còn có người đồn thổi, Shinichi ban đầu biết thân phận của Ran nên quyến rũ cô.
  • Có trời mới biết ai đánh mắt đưa tình với ai. Nhưng chắc chắn một điều, công ty này tên gì? Shinichi. Ran xây dựng nên công ty này cho ai. Cho cựu tổng giám đốc đang nằm hôn mê chưa tỉnh lại. Đây là một chuyện tình yêu cảm động đến mức nào.
  • Làm trong showbiz, ai cũng có phần hóng hớt. Kazuha không ngoại lệ, nên việc Ran làm gì cho Shinichi, ai cũng biết cả. Thậm chí có người còn nói, nếu Ran muốn thay người yêu, họ sẵn sàng.
  • Heiji thật ra cũng cảm thấy họ nói không sai. Người khác không biết Ran chống đỡ cả giang sơn này thế nào, nhưng anh biết. Mỗi ngày gánh nặng đều rơi trên vai cô ấy, nhưng Ran vẫn có thể vượt qua được. Shinichi chưa tỉnh một ngày, cô ấy lại duy trì Shinichi một ngày.
  • Heiji biết chuyện trong nhà Shinichi, biết rõ tuổi thơ của Shinichi không êm ấm gì. Nhưng nay có Ran, đã là một sự đền bù.
  • Ran không biết bên ngoài nghị luận mình thế nào, cho dù cô có biết, cô vẫn chẳng quan tâm. Bởi vì bây giờ cô đang ngồi trong giường bệnh, nắm tay Shinichi. Mỗi ngày, cô đều làm việc từ lúc tỉnh dậy đến khi nghỉ ngơi, cô còn có thai, nên không dám hành hạ mình quá mức. Nhưng Shinichi vẫn chưa tỉnh lại.
  • Ran nhiều lúc tự hỏi, liệu anh có tỉnh lại hay không? Ran thì thầm.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Shinichi, em mệt lắm.
  • Ran mệt không phải vì làm việc, cũng chẳng mệt vì áp lực. Nhiều ngày chống đỡ, cô chỉ mong khi anh tỉnh dậy, anh đã có chốn về.
  • Yêu anh không có mục đích, cũng chẳng cần lý do như vậy. Ran áp mặt vào lòng bàn tay anh, nhưng khi này nó chẳng thể vuốt ve cô ân cần như trước. Ran thì thầm.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Shinichi, anh mau tỉnh dậy đi. Anh còn không tỉnh em sẽ xách vali với con đi mất luôn, khi ấy tìm em không thấy nữa đâu.
  • Ran hù cũng hù, dọa cũng dọa rồi, nhưng chẳng biết Shinichi có nghe hay không. Cô ngẫm nghĩ một lát, lau khô nước mắt rồi leo lên giường nằm.
  • Trong mơ gió thoảng mưa sa, Ran nằm yên cạnh Shinichi, lặng lẽ ôm anh. Ran cảm thấy, chỉ cần Shinichi tỉnh dậy, cho dù muốn gì cô cũng sẽ mang đến cho anh. Ran ngủ thiếp đi, không để ý thấy bàn tay của Shinichi hơi động đậy lúc nào chẳng hay…
  • Thời tiết càng lúc càng lạnh, Shinichi đã mơ thấy một giấc mơ rất dài. Trong mơ anh thấy Pr.Life sụp đổ, anh không thể làm gì ngoài nhìn công sức của anh đổ xuống.
  • Anh không tìm thấy Ran, không có ai nhìn thấy anh cả. Shinichi ở trong bóng tối nọ không thấy lối ra. Shinichi sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng bố mẹ hình như chẳng cần anh.
  • Anh cả trong một lần đi cùng anh, ngã bị thương, từ đó không thể đứng lên được nữa. Shinichi cảm thấy tất cả là lỗi của mình, nên anh lúc nào cũng cố gắng để bù đắp lại lỗi sai ấy. Shinichi mỗi ngày đều cố gắng, chỉ mong bố mẹ nhìn thấy nỗ lực của mình.
  • Một đứa trẻ trong một gia đình bất công, có thể hận thù cả thế giới. Nhưng Shinichi không có, anh chỉ cần mẹ cười với anh một cái, một cái mà thôi.
  • Vậy nên khi mẹ đưa anh Pr.Life. Cho dù không có phần cho anh, Shinichi cũng dùng hết sức mình để duy trì nó. Pr.Life là tâm huyết của anh, cũng là thứ để anh chứng minh với bố mẹ, rằng anh cũng có giá trị.
  • Chỉ đến khi gặp cô ấy, anh mới thấy một tia sáng nơi cuối đường.
  • Cả mấy mươi năm cuộc đời, Shinichi chưa từng nghĩ mình sẽ yêu ai nhiều như vậy. Tất nhiên, cũng chưa có ai yêu anh đến thế. Ran là nắng ấm yếu ớt, soi rọi vào cõi lòng anh, vạch cho nó một khao khát, đó là bên cạnh cô.
  • Shinichi yêu hương trà mỗi sáng cô pha, thích cách quan tâm của cô không vì gì cả. Shinichi yêu cô từng chút một, đến khi nhận ra thì chỉ biết trong đời anh cần một người như vậy. Cần một Ran để xua tan đi tối tăm, để biết được trên đời này vẫn có người yêu anh cần anh.
  • Nhưng nơi này không có cô, anh có chạy đến chân trời góc biển, chỉ vẫn có mình anh trong bóng tối thăm thẳm này.
  • Ran ở đâu…
  • Trong lúc do dự, anh chợt nghe giọng cô.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Shinichi, anh mau tỉnh dậy đi. Anh còn không tỉnh em sẽ xách vali với con đi mất luôn, khi ấy tìm em không thấy nữa đâu.
  • Shinichi hoang mang, anh tỉnh dậy? Anh ngủ lúc nào mà tỉnh dậy, anh luôn ở đây mà… Shinichi không biết cô đi đâu, nhưng cô thật sự muốn rời khỏi anh, rồi anh sẽ chẳng tìm thấy cô nữa.
  • Shinichi sợ hãi, anh nhất định phải tỉnh dậy, không cho phép cô rời đi.
  • Shinichi cảm thấy đầu nặng như chì, bên cạnh có một nguồn nhiệt rất ấm, trong không khí có ít hương sữa nhàn nhạt.
  • Thứ đầu tiên anh nhìn thấy, là trần nhà trắng toát.
  • Nắng ở bên ngoài yếu đến nỗi chẳng đủ làm ấm chân.
  • Shinichi không cử động được, anh thử phát ra tiếng động, nhưng cổ họng khô khốc như thể đã lâu không uống nước. Shinichi nhớ lại, phải tìm Ran. Đúng rồi, Ran ở đâu rồi? Anh cố gắng quay đầu, đã thấy cô gái nọ nằm kế bên mình, chưa từng rời đi.
  • Cô ngoan ngoãn nằm ngủ, không đề phòng anh. Trái tim của Shinichi như có một sợi nắng vàng ươm chiếu sang, khiến anh cảm thấy thỏa mãn không nói nên lời. May quá, Ran vẫn còn ở đây.
  • Trí nhớ dần về với anh từng chút một. Đúng rồi, anh và cô gặp tai nạn, nên anh tạm bất tỉnh… bây giờ là ngày nào rồi? Shinichi nhìn xuống, nhúc nhích tay đến gần cô, rồi lặng lẽ nắm lấy tay cô. Ran ngủ không thoải mái, động tác này của anh khiến cô mơ màng tỉnh dậy.
  • Shinichi cũng không nhận ra điều đó, siết khẽ tay cô. Ran ở ngay đây rồi, cô chẳng làm sao cả…
  • Mà cũng chính lúc này, Ran dần tỉnh lại. Cô ngủ thiếp đi nhưng không thoải mái nên ngủ chẳng được lâu. Khi cô định ngồi dậy, mới biết mình nắm tay Shinichi từ lúc nào. Ran thử rút tay ra, nhưng anh nắm rất chặt, cô làm sao cũng không rút ra được. Ran muốn khóc không được muốn cười chẳng xong, Shinichi chưa tỉnh mà đã bắt nạt cô rồi.
  • Ran còn chưa biết Shinichi đã tỉnh, cô thì thầm.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Anh nắm tay em chặt thế làm gì hả? Không phải vì câu em nói bỏ đi đấy chứ? Thôi nào, anh trẻ con quá đi mất. Em còn bỏ đi đâu được cơ chứ. Trong bụng còn con anh, lập nguyên công ty Shinichi cho anh. Hạnh phúc nửa đời sau em còn đợi anh đó, làm sao bỏ đi được chứ. Bây giờ bỏ đi rồi mấy chuyện đã làm thành công cốc cả sao?
  • Ran làu bàu, vậy mà thấy bàn tay anh càng siết chặt hơn, như thể đang kích động chuyện gì. Ran tự hỏi sao vậy kìa, nhưng bình thường cô thông minh là thế, nay lại chưa nhận ra ngay Shinichi đã tỉnh dậy.
  • Cô tách tay anh ra.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Shinichi, buông em ra nào, em còn phải đi họp nữa. Tối lại quay về với anh được không?
  • Khoan đã… Shinichi nghe thấy cô nói, còn nghe được cả suy nghĩ của cô như mọi khi. Công ty… có thai… anh được làm bố rồi?
  • Shinichi vừa tỉnh đã nghe thấy những tin này. Ran cuối cùng cũng nhận ra có gì kì lạ. Cô không dám tin, từ từ quay đầu lại.
  • Ran đã tưởng tượng rất nhiều lần, nếu anh tỉnh dậy thì thế nào, nếu anh tỉnh dậy cô sẽ nói gì với anh. Nhưng bác sĩ nói anh một ngày, hai ngày, đến tận một tháng sau vẫn chưa tỉnh được. Cô chưa từng từ bỏ hy vọng, nhưng có rất nhiều đêm không kiềm chế được mà bật khóc. Cô muốn Shinichi của cô hạnh phúc vui vẻ, bình an bên cạnh cô.
  • Bây giờ, Ran quay lại, chỉ sợ mình nằm mơ.
  • Shinichi vẫn còn nhắm mắt ngủ say, vậy thì thất vọng đến chừng nào.
  • Nhưng hôm nay lại khác, Ran quay đầu, chỉ thấy đôi mắt nọ thăm thẳm như cũ. Shinichi nằm trong viện khá lâu, nên cơ thể hơi gầy đi, nhưng đôi mắt nọ vẫn đẹp như lúc cô mới nhìn thấy anh lần đầu tiên.
  • Shinichi tỉnh, anh thật sự tỉnh lại rồi.
  • Ran run run:
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Shinichi, là anh đấy sao?
  • Ran không kiềm chế được, nước mắt lăn dài trên má. Shinichi biết cô đang vui nên bật khóc, nên không ngăn cô, chỉ gật đầu.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Ran…
  • Giọng anh khàn đặc, hai từ này thôi mà phải cố lắm mới nghe thấy được. Ran lúc này không màng gì nữa, lao đến ôm anh. Cô rúc sâu vào lòng anh, vừa ôm vừa khóc.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Anh ngốc vừa thôi, ai cho anh bảo vệ em, anh ở yên đó cũng được mà. Tại sao anh ngủ lâu thế? Shinichi, anh có biết anh ngốc lắm không?...
  • Ran ấm ức mấy tháng trời mới có dịp xả ra, mà Shinichi chỉ biết nằm yên chịu trận. Hai người ôm nhau, không cần nói gì cũng hiểu lòng nhau. Shinichi lặng lẽ ôm lấy cô.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Được rồi, anh sai…
  • Ran lại khóc òa. Cô cảm thấy hôm nay nhất định là ngày cô khóc nhiều nhất trong những năm gần đây rồi.
  • Bên ngoài, tuyết dần rơi xuống phủ kín ô cửa, ngày đã dần tàn, nhưng hạnh phúc của họ chỉ mới bắt đầu.
  • Shinichi vừa tỉnh dậy đã phải làm một đống xét nghiệm, Ran không yên tâm nên tự mình thu xếp lịch trình để đưa anh đi. Shinichi ban đầu còn khuyên cô cứ làm việc của mình, nhưng Ran dùng lý do: “Anh cứ thử như em xem, có cuống cuồng lên đi tìm anh hay không?” Vậy là thôi.
  • Ran có xu hướng bám dính anh không cho anh rời khỏi cô nửa bước, có lẽ do vụ tai nạn dọa cô. Shinichi biết như vậy nên càng để yên cho cô làm gì, miễn là cô thấy thoải mái là được.
  • Sau khi kiểm tra xong, thì Heiji cũng nhận được tin báo. Khi nghe thấy Shinichi tỉnh rồi, phản ứng đầu tiên của anh chính là… cuối cùng thì Ran cũng được nghỉ ngơi rồi. Nếu ban đầu, Heiji chỉ đơn giản là quan sát Ran, thì bây giờ đã bị cô thuyết phục. Cô cố gắng như thế nào anh đều thấy cả. Nhiều lúc Heiji cảm thấy không hiểu nổi động lực nào khiến cô cố gắng nhiều như thế.
  • Heiji thật sự thấy mừng thay cho Shinichi.
  • Shinichi vừa thấy Heiji vào, đã nghe thấy các suy nghĩ này thỉ dở khóc dở cười. Anh qua suy nghĩ của những người xung quanh, biết được trong khoảng thời gian này, Ran đã làm những việc gì cho anh. Bao gồm cả tập đoàn tên Shinichi kia nữa.
  • Ran cũng chẳng giấu gì anh, cô nói với anh kết quả điều tra của cô.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Tai nạn ấy có liên quan đến mẹ anh, xem ra họ không phải nhắm vào Pr.Life.
  • Shinichi biết Ran muốn giấu anh, nhưng chắc chắn cô không giấu được. Nhưng Shinichi không quá buồn bã như cô tưởng, mà chỉ quan tâm.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Em ăn chưa? Ăn đi nào, đừng lo mấy chuyện này nữa.
  • Shinichi còn đốc thúc cô ăn cho được, xem ra đã không cần lo lắng quá nhiều nữa rồi.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Anh có đói không? Em lấy đồ ăn cho anh ăn nhé.
  • Shinichi có vẻ không vui chút nào, ngay cả trong lúc thế này, cô còn chưa bỏ được quan tâm săn sóc anh hay sao? Shinichi với hộp sữa, ủ ấm trong lòng tay rồi đưa cho cô.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Uống đi, không được bỏ bữa.
  • Ran có thai, nên đúng là lúc nào cũng thấy đói. Bây giờ cô mới biết có một người lúc nào cũng nghe được suy nghĩ của mình cũng chẳng hay ho chút nào. Shinichi nhìn cô một lúc, ánh mắt sắc lẻm, chỉ sợ cô không nghe lời anh uống hết, Shinichi sẽ bùng nổ cho cô xem.
  • Vậy là Ran đành cầm lấy sữa.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Một chút thôi nha.
  • Ran nói vậy, nhưng Shinichi lắc đầu.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Uống hết đi, không được để dư lại.
  • Vậy là cô đành thấy chết không sờn cầm sữa lên chiến đấu.
  • Ran nghe lời anh uống sữa, thì Heiji đã nhìn hết nổi.
  • Hattori Heiji
    Hattori Heiji
    Hai người đừng liếc mắt đưa tình nữa, ở đây có một người đang cô đơn đây này.
  • Shinichi mặc kệ Heiji, bình thường anh đã chẳng quan tâm, huống hồ bây giờ. Heiji âm thầm than, đúng là thấy sắc quên bạn.
  • Shinichi nắm tay Ran một lúc.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Cậu ta mắng anh kìa.
  • Ran quay đầu lại liếc Heiji, Heiji oan cực kì. Hai người thân mật thì cứ thân mật, việc gì phải lôi tôi vào vậy kìa? Heiji buồn mà không nói nổi. Anh có làm gì sai đâu, ông trời ơi hãy ngó xuống mà coi đi.
  • Heiji có buồn rầu thế này, dĩ nhiên cũng không liên quan gì đến hai người họ, bởi vì bây giờ Ran vẫn đang ăn, còn Shinichi thì quyết tâm không để gì đến Heiji.
  • Nhưng cho dù nói gì thì nói, Heiji nhìn cả hai mà âm thầm gật đầu. Shinichi lạnh nhạt với tất cả, nhưng với Ran lại ân cần như thế. Heiji còn nghĩ có khi Shinichi sẽ cô đơn suốt cả đời này, nhưng anh vẫn tìm được một người như Ran cạnh bên. Vậy cũng đủ rồi.
  • Shinichi hồi phục sức khỏe khá nhanh, chỉ trong nửa tháng anh đã trở về trạng thái trước kia. Ngay khi anh khỏe lại, Ran đã đưa anh về nhà, rồi cầm hết tất cả những giấy tờ liên quan đến công ty Shinichi hiện tại, đưa hết cho anh.
  • Shinichi cũng biết Ran có công ty riêng, nhưng anh không ngờ cô hoàn toàn không có chút nghĩ suy này, chỉ đợi một ngày anh trở về rồi bàn giao lại hết cho anh. Khi cầm trong tay một sấp tài liệu dày như vậy, Shinichi trong phút chốc không biết phải làm sao cả.
  • Shinichi vốn tưởng trên đời này sẽ không còn gì có thể làm mình cảm động được nữa, mãi cho đến khi Ran nói với anh.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Xin lỗi anh vì đã để anh nhìn thấy Pr.Life sụp đổ.
  • Shinichi kể từ khi tiếp quản Pr.Life, thật sự đã dồn cả tâm huyết của mình để phát triển Pr.Life. Nhưng vì nó bị xâu xé, nên Ran làm một bước dài hơn, nếu đã muốn vậy, cô thà để nó sụp đổ ngay trước mắt mình. Chứ không để Shinichi kinh doanh, rồi có người khác đến hưởng lợi.
  • Ran làm như vậy cũng có phần hơi quyết liệt, nhưng khi Shinichi cầm hết giấy tờ trên đó, anh biết… cô tức giận.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Em không có lỗi gì cả.
  • Nếu có lỗi, thì là lỗi của thế giới này.
  • Shinichi phát hiện thì ra anh không khó chấp nhận sự thật Pr.Life đã thật sự biến mất. Trái lại, khi lật những công văn trên bàn ra, anh mới thấy cô cho anh là thứ gì.
  • Trước đây Shinichi từng nghĩ, nếu mình muốn có thể rời đi Pr.Life. Nhưng chung quy anh vẫn luyến tiếc, anh tiếc chính là tình cảm của bố mẹ, mối liên hệ của Pr.Life. Nhưng bây giờ, khi Ran cầm xấp giấy này đưa cho anh, Shinichi hiểu được thứ gì là buông tay.
  • Nếu nơi đó không thuộc về anh, anh có làm gì thì cũng không được công nhận mà thôi. Ran dám làm điều anh không thể, còn xây dựng cho anh một vương quốc. Mà nơi này, mình anh bá chủ. Công ty sạch sẽ đến mức không thể sạch sẽ hơn.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Shinichi, giá trị của anh anh hiểu rõ hơn em. Công ty này quà em tặng anh, bù lại việc Pr.Life. Shinichi, anh có đồng ý nhận nó không?
  • Shinichi cảm động, nhưng không nói ra. Anh vẫn biết Ran của anh chưa từng làm anh thất vọng. Shinichi gật đầu, tiếp quản lại công ty Shinichi.
  • Từ đó, Ran an tâm giao việc cho anh.
  • Mà việc đầu tiên Shinichi làm, là đến nhận chức.
  • Shinichi từng đến Pr.Life nhận chức một lần, nhưng lần này không giống. Bởi vì khi anh vào đại sảnh, đã thấy hai bên người đứng đầy, chỉ chờ anh quay lại. Shinichi biết, Ran mời nhân viên cũ của Pr.Life quay lại làm việc. Trải qua rất nhiều bài kiểm tra, cô hoàn toàn yên tâm về những con người đứng ở đây.
  • Mà khi bước vào sảnh, Shinichi cũng hiểu được tại sao cô an tâm như thế.
  • Những người ở đây thấy Shinichi, cũng chẳng ngạc nhiên là mấy. Họ làm việc ở Pr.Life, sau khi công ty phá sản, Ran đưa họ về đây. Chưa từng bỏ rơi họ.
  • Với họ mà nói, Pr.Life sụp đổ là vì Shinichi ngã xuống. Đủ thấy năng lực chèo chống của anh mạnh mẽ đến thế nào. Vì vậy khi Shinichi quay về, mọi người không những không nghi ngờ năng lực của anh, mà còn thật tâm nghênh đón anh quay về.
  • Shinichi vừa vào sảnh đã nhận ra cảm xúc suy nghĩ này của mọi người.
  • Trưởng phòng nào đó
    Trưởng phòng nào đó
    Tổng giám đốc, mừng anh quay về.
  • Người đại diện
    Người đại diện
    Tổng giám đốc, à không Ran bây giờ có làm thư ký cho anh nữa không?
  • Mấy tháng qua họ đã quen gọi Ran là tổng giám đốc, bây giờ có thêm Shinichi nên chưa kịp đổi xưng hô. Nhưng Shinichi cũng chẳng ngại điều đó. Dù sao ngay cả trái tim anh cũng cho cô rồi, chẳng còn lo lắng đến những chuyện bên ngoài rìa.
  • Ran lúc này mới chậm rãi bước vào bên trong. Shinichi nhìn thấy cô, không hiểu sao lại cảm thấy hơi lúng túng. Buổi tiệc đón anh về, nhưng anh lại chỉ tìm bóng dáng Ran.
  • Ran có thai, tất nhiên là không thể theo anh làm việc, bởi vì quá áp lực. Ran để Anna làm thư ký cho Shinichi, Shinichi cũng không phản đối. Anna lúc này đang đi cùng Ran, nhưng khi mọi người thấy Ran đến thì ngẩn cả người.
  • Ran bình thường đi làm lúc nào cũng đơn giản, nhưng sau khi lên vị trí tổng giám đốc, cô đổi cách ăn mặc. Trông cô lúc nào cũng lịch sự gọn gàng, vừa nhìn là thấy một cường nữ điển hình chẳng sai. Nhưng Ran hôm nay lại khác, cô mang một bộ váy trắng, trang điểm nhẹ nhàng. Nhìn chẳng khác gì một cô bạn gái nhỏ, mềm mại lại trong sáng.
  • Ran vốn dĩ không liên quan gì đến những mĩ từ ấy, bởi vì ấn tượng một cô gái chèo chống cả một tập đoàn lớn đã khắc sâu trong trí nhớ của mỗi người ở đây. Vậy mà giờ đây, Ran thật sự rũ bỏ lớp vỏ mạnh mẽ ấy, quay về dáng vẻ đúng tuổi. Ai nhìn vào cũng có thể thấy, cô giống như một bông hoa, không chịu nổi bão táp mưa sa.
  • Shinichi phát hiện ngay Ran khi cô vừa đến. Mùi hương sữa dìu dịu, sáng nay anh vừa ôm cô xong. Shinichi còn nghĩ để cô ngủ một lúc nữa, nhưng Ran vẫn dậy rồi.
  • Từ khi Ran có thai, Shinichi không để cô chăm sóc mình nữa, mà gọi thêm giúp việc tới giúp. Mỗi ngày đều cẩn thận từng li từng tí, nhưng có vẻ Ran không không đoái hoài gì đến lo lắng của anh, cần chăm sóc thì vẫn chăm sóc. Trà buổi sáng, đồ ăn ban trưa chưa bao giờ cô không chuẩn bị cho anh cả.
  • Shinichi có vẻ không vui, nhưng vẫn đến gần Ran.
  • Nhân viên trong công ty ai nấy đều thương Ran, không chỉ vì năng lực của cô khiến người khác kính trọng, mà còn vì cô thật sự rất được lòng người khác. Có vài người biết tính Shinichi vốn lạnh lùng, cho dù Ran và anh có là người yêu đi chăng nữa, nhưng Shinichi vẫn có thể sa sầm với cô. Vậy là Kazuha lấy hết can đảm đứng ra trước.
  • Kazuha Toyama
    Kazuha Toyama
    Tổng giám đốc, Ran không chịu được kích động, anh bình tĩnh lại.
  • Một số người thấy Kazuha can đảm như vậy mới dựng ngón cái với cô. Nhưng có gương Kazuha, mọi người xung quanh cũng dần nói ra lo lắng của mình.
  • Người đại diện cấp cao
    Người đại diện cấp cao
    Đúng vậy tổng giám đốc, anh đừng sa sầm với Ran như thế. Cô ấy trước đây làm việc rất vất vả, bây giờ anh về rồi nên dịu dàng một chút có được không?
  • Ran không ngờ mọi người đều đứng ra giúp cô, ngay cả Shinichi cũng không biết nên cười hay nên mếu bởi những sự tình này. Trước kia thì cũng thôi đi, trong tập đoàn luôn có những tin đồn thất thiệt giữa anh và Ran, nào là cô lao công đồn anh có ý với Ran, nào là phòng nhân sự cá cược xem anh thích Ran ở điểm nào, để sau này còn biết đường tuyển dụng.
  • Biết được suy nghĩ của người khác cũng chẳng hay ho chút nào, bởi vì hàng ngày có hàng ngàn tin đồn dù anh muốn hay không đều chui vào tai anh như thế. Shinichi nhìn thấy Ran đang đi đến, dường như cô đang nén cười.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Anh cũng có ngày hôm nay.
  • Shinichi ấm ức, anh cũng nào đâu muốn vậy. Chẳng qua là vì bề ngoài của anh hơi lạnh lùng một chút, nhưng anh thề anh yêu chiều Ran còn không hết, lý nào lại lạnh nhạt với cô.
  • Ran đứng bên đó, Anna biết Shinichi bị hiểu lầm, nhưng tiểu thư có vẻ rất thích nên cũng không tiện giải thích. Được rồi, bây giờ trong cả công ty không có lấy một người đứng về phía anh. Shinichi đột nhiên hiểu cảm giác của việc ở rể là như thế nào. Anh đưa tay về phía Ran.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Em sang đây.
  • Rồi rồi, tổng giám đốc tức giận thật rồi. Lần này mà Ran có bị anh ấy cắn hay không? Trước đây Ran làm thư ký riêng cho anh, có ngày nào mà anh không sa sầm mặt, có hôm nào mà anh không trút giận lên thư ký đâu.
  • Tất cả mọi người ái ngại sâu sắc, nhưng Ran không làm khó anh nữa, mà bước về phía anh. Shinichi đứng giữa đó, ánh mắt mềm mại hơn cả nước mùa thu. Shinichi khẽ cong môi, so với việc mọi người lên án, anh càng thấy hài lòng vì mọi người mến Ran hơn.
  • Mọi người nhìn thấy Shinichi mỉm cười thì ngây ngẩn cả người, không ngờ tổng giám đốc vốn là một người lạnh lùng, vậy mà mỉm cười lên chẳng khác nào xung quanh xuân về hoa nở. Shinichi đợi cô tiến về phía mình. Ran vừa nắm lấy tay anh, thì Shinichi đã quỳ chân trước cô.
  • Cả công ty òa một tiếng. Ôi họ vừa thấy gì vậy? Đừng nói, tổng giám đốc muốn cầu hôn nhé. Cho dù hai người họ không công khai quan hệ yêu đương, nhưng nhảy cóc lên tới cầu hôn thì có phải quá nhanh rồi không?
  • Mà thật, người trong công ty cảm thấy, đây nhất định là tin sốt dẻo nhất hôm nay. Họ lôi máy quay ra quay lại cảnh Shinichi quỳ gối, tin động trời ngàn năm có một đó nha!
  • Ai có máy quay dùng máy quay, ai không có thì dùng điện thoại. Ngay cả nhân vật chính là Ran, cũng không biết Shinichi sẽ làm gì tiếp theo.
  • Shinichi đã chuẩn bị cho thời khắc này rất lâu rồi. Anh chỉ muốn tất cả mọi người biết, cô là của mình. Lời thề nguyện dài lâu hơn vĩnh cửu, nếu không có bãi bể nương dâu, sao biết tình đã đủ đậm sâu?
  • Shinichi đã một lần đứng bên bờ vực sống chết, tình yêu của họ cứ nhẹ nhàng như vậy, cho đến bây giờ đã đủ trăm vị nhân sinh. Shinichi nhìn cô, lặng lẽ lấy ra một chiếc nhẫn.
  • Quả thật là cầu hôn! Cả công ty ồ lên, Ran tuy đã quen với nhiều người quan sát, nhưng giờ phút này vẫn thấy hơi ngượng ngùng. Mà ngoài xấu hổ ra, còn có cảm giác chờ mong. Cô biết cô yêu anh nhiều đến thế nào.
  • Chiếc nhẫn nọ có hình bông hoa quấn quýt, rất mỏng, bằng bạc. Trên những phiến lá có kí hiệu vô cực đan chéo, ở giữa là một viên kim cương. Shinichi biết có bao nhiêu lời nói cũng chẳng đủ, vì vậy anh đơn giản nhìn vào mắt cô, nói một câu từ đáy lòng của anh.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Ran, anh yêu em.
  • Ran chỉ thấy nước mắt nhòe hết cả. Shinichi hỏi cô, rất dịu dàng nhỏ nhẹ. Lúc nào anh cũng chiều theo ý cô, ngay cả lời cầu hôn cũng hỏi như lúc anh ôm cô bên hoàng hôn, đơn sơ như khi anh hỏi cô đã đói chưa. Shinichi lúc này cũng như vậy.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Em có đồng ý lấy anh không?
  • Cả công ty đều bất ngờ, không phải vì những lời Shinichi nói, mà là vì không ngờ tổng giám đốc vậy mà cũng có thể có những biểu hiện này. Bảo sao khi Ran làm thư ký cho anh, anh chưa từng một lần nổi nóng với cô.
  • Thì ra chân tướng là vậy, anh yêu cô từ cái nhìn đầu tiên sao?
  • Shinichi chỉ tập trung vào Ran, chỉ thấy cô đưa tay, lặng lẽ nói.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Em đồng ý.
  • Cả công ty reo hò ầm ĩ, Shinichi đeo nhẫn cho cô, sao đó lặng lẽ ôm cô vào lòng. Anh cúi xuống, tìm đến bờ môi ấm áp của cô. Hôn thật thành kính.
  • Hôm ấy là ngày đẹp nhất đời Ran, không có một trong…
14
Chương 67